21/10/07

Quà "xế"

Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy vô cùng yêu thích ăn trứng vịt luộc, yêu thích hương vị của nó mỗi khi lột vỏ, không chỉ vì mùi thơm thơm hấp dẫn, mà còn vì mùi trứng luộc nhắc tôi nỗi niềm ngày sơ tán...

Tôi còn nhớ mãi, mỗi buổi trưa khi ngủ dậy, mẹ An lại làm cái việc phát quà trưa, hay như bây giờ nhà trẻ thường gọi là "ăn xế" bằng cách điểm danh từng tên trại viên, ví dụ, "Khánh Như", "Lộc cộc đuôi", "Kim Yến" hay Oanh, Thúy gì đó... bằng cái danh sách ghi không giống ai và có lẽ chưa có ở đâu bao giờ, đó là đọc tên trên quả trứng... Mỗi người được xướng tên, sẽ nhận được một quả trứng chín còn dính cơm, quả trứng thơm thơm mùi cơm, khi lột vỏ lộ ra lòng trắng trắng bóc, màu đỏ cam của lòng đỏ ửng lên bên ngoài. Quả trứng sau khi lột vỏ sao mà trông ngon đến thế, lòng trắng thì sần sật, lòng đỏ bùi bùi, béo ngậy. Người nào được gọi tên thì sung sướng lắm, nhưng cũng có người được gọi hoài, ngày nào cũng gọi thì lại ngán, đón nhận rất thờ ơ. Riêng tôi, tôi đã rất háo hức với món quà "xế" ấy, theo chân mẹ An từ lúc mẹ An chọn quả trứng, rửa sạch sẽ xong, mẹ An lấy cái viết mực cẩn thận viết tên từng người được ba mẹ gửi trứng luộc, sau đó canh cho lúc cơm gần cạn, mẹ An hay cô Thi sẽ thả trứng vào hấp lên. Khi cơm chín, trước lúc phát cơm, mẹ An lấy trứng ra xếp vào rổ để qua một bên, cất đó chờ đến lúc sau khi ngủ trưa sẽ phát. Hàng ngày, hàng ngày, mẹ An làm công việc ấy một cách cẩn thận dưới sự theo dõi say sưa của tôi...

Món quà xế thứ 2 cũng thường được phát theo cách tương tự là món bánh qui. Dù là chiến tranh gian khổ thế, ác liệt thế, cái gì cũng thiếu thốn thế, nhưng sao tôi vẫn có cảm giác cái bánh qui ngày xưa ngon hơn bây giờ, thơm hơn bây giờ rất nhiều, bánh hình vuông, vàng rơm, làm từ khuôn bánh có những bông hoa đơn giản nhưng làm cho chiếc bánh qui thêm hấp dẫn con trẻ. Chỉ mới đưa gần lại miệng thôi, chưa cắn mà nước miếng đã tứa ra vì mùi thơm của trứng gà, của bơ sữa, cần vào cái bánh dòn rộm, miếng bánh tan ra trên lưỡi, ngon đến tận giờ còn thấy ngon... Mà càng ngon, càng thèm hơn nữa khi anh em chúng tôi thật hiếm khi được mẹ An gọi tên sau khi ngủ trưa, chỉ đơn giản vì nhà chúng tôi có tới 4 anh chị em, ba mẹ chắc lo không xuể, thử nghĩ xem, nếu 1chục trứng, nhà con một ăn được 10 bữa thì nhà 4 con chỉ ăn được 2 bữa rưỡi mà thôi, nghĩ lại mà thương các ba mẹ, thương các anh em mình quá. Món quà xế nhỏ nhoi như thế nhưng cũng không nhiều người trong trại trẻ được nhận. Bây giờ, mấy đứa trẻ chịu ăn quà xế bằng cái bánh qui hay bằng quà trứng luộc như ngày xưa?... Ôi cái ngày xưa ấy!

Mà tôi chợt nhận ra, những kỷ niệm này ám ảnh tôi hay các bạn cùng lứa tôi nhiều hơn các anh lớn, vì các anh chị lớn không ở nhà chung, mà ở trong nhà dân, nên kỷ niệm của các anh chị có thể là khác với lứa tụi mình. Cũng dễ hiểu tại sao mà mới chỉ thấy tụi mình ôn nghèo kể khổ, có phải vì tụi mình còn quá nhỏ để kiềm chế lòng thèm ăn (chứ không phải tham ăn đâu nhé), thèm được vui chơi, thèm được giang nắng trốn ngủ trưa, đi tuốt lúa đòng đòng... Nên mỗi lần có bất cứ sự kiện gì thỏa mãn nỗi niềm khao khát con trẻ ấy là nhớ mãi, nhớ đến tận hơn 40 năm sau vẫn còn nhớ.

Còn các anh chị thì sao? Sao các anh chị mình kể ít thế nhỉ?

Thụy Huỳnh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét