22/10/07

Nhớ Mẹ An, Người Mẹ của Trăm Con!

Cám ơn Ngọc Thuỵ đã gợi nhớ lại sự cố “Con chuột trong quần của Hải Đường”. Đó đúng là phen sợ khủng khiếp nhất đầu đời của tớ đấy. Hic.

Nỗi sợ thứ 2 của tôi đó là bị bôi thuốc ghẻ. Hồi đó, không hiểu vì lạ nước hay sao mà bọn trẻ chúng mình lại bị nhiều ghẻ thế, mà tôi luôn chiếm ngôi vô địch. Có lẽ vì tuổi nhỏ, da mỏng nên bọn ghẻ tấn công tôi từ trong ra ngoài, từ đầu chí chân, không chừa một centimet da nào. Đầu thì nhọt nhỏ nhọt lớn, tay thì ghẻ nước ghẻ khô, còn hai mông quần thì lúc nào cũng như cưng cứng như mo nang vì mủ nước chảy đóng khô lại. Vậy mà mẹ An rất chịu khó chữa trị cho các con. Đến bây giờ khi đã trở thành mẹ, tôi cũng không hiểu được là mẹ An lấy đâu ra nhiều tình thương như vậy để chăm sóc chúng ta. Con tôi mới chỉ mọc mỗi một cái mụn nước nho nhỏ ở tay mà tôi cứ quýnh quáng không biết xử lý ra sao. Nhiều lúc nghĩ lại thấy mình còn chưa đền đáp được gì với công ơn của mẹ An, bác Viên và các cô bác trại trẻ. Lại quay về chuyện xưa, cứ mỗi chiều, mẹ An gọi các cháu lại xếp hàng để bôi thuốc ghẻ là tôi muốn chui xuống đất. Không nhớ tên thuốc là gì, hình như iốt hay cồn gì đó, mỗi khi mẹ An bôi vào là lũ trẻ lại nhảy tưng tưng xuýt xoa, còn tôi thì la hét hoặc khóc ré lên. Còn Mẹ tôi, mỗi lần lên thăm đều chảy nước mắt vì xót thương con bị ghẻ hành hạ. Nhưng mỗi lần đi tắm, hễ nghe mẹ ngon ngọt “lại mẹ thương nào” để dỗ tôi ngồi vào cái chậu nước lá xoan mẹ mới chế biến chữa ghẻ thì tôi lại khóc toáng lên, chạy vòng quanh cái giếng nhỏ ở đầu nhà ăn như chơi trò “trốn tìm” nhằm thoát khỏi tầm tay mẹ vì sợ xót. Chắc cho đến cuối đời tôi cũng sẽ không thấy cái gì xót hơn cái nước lá xoan chữa ghẻ ấy nữa.

Tôi còn một kỷ niệm sâu sắc nữa với mẹ An, đó là việc mẹ chữa trị thói mút tay của tôi. Từ bé tí tôi đã mắc tật mút tay. Chắc hồi đó bọn trẻ chúng mình đói ăn, nên tật mút tay khá phổ biến. Tôi thì nghiện món này từ khi chúa cho tôi sống trên đời này. Khi bé còn ở nhà với ba mẹ, tôi đã từng trốn trong rương (hòm to để quần áo) từ sáng đến chiều để chỉ ngồi mút tay, không ăn, không uống, mặc ba mẹ hoảng hốt kiếm tìm. Lên trại trẻ, tôi đã hơn 5 tuổi, nhưng vẫn sài món mút tay ngon lành. Mẹ An thấy mất vệ sinh quá nên ra sức dỗ dành tôi đừng mút tay nữa, nhưng tôi rất “kiên định” dứt khoát không từ bỏ món “khoái khẩu” nhất của mình. Nhiều lần khuyên, dỗ không được, mẹ An bắt đầu chuyển sang dùng “chiêu ác liệt” hơn. Mẹ bôi ký ninh vàng khé cả ngón tay cái mà tôi hay mút. Mẹ nghĩ rằng tôi sợ đắng mà không mút nữa. Nhưng chỉ vài phút sau, tôi chui ra một xó khuất tầm mắt của mẹ, rồi nhăn nhó liếm hết thuốc và lại ung dung ngồi mút ngon lành. Mẹ An thấy chưa ăn thua nên chuyển sang món bôi ớt. Tôi lại có cách đối phó bằng cách nhổ nước bọt đầy vào ngón tay đang sưng vì ớt cay và lấy váy lau sạch rồi lại mút say mê. Mẹ An giận lắm, lấy ngay dây váy tôi đang mặc để buộc hai tay tôi vào thành gường. Khi mẹ vừa khuất dạng, không rõ loay hoay lộn đầu, lộn đuôi thế nào mà một lúc cái miệng của tôi lại vẫn tiếp xúc được với ngón tay thân thương để lại mút chùn chụt. Mẹ An dùng “món võ cuối cùng” là dắt tôi ra cây chuối, cạnh cái miếu nhỏ gần nhà ông Huấn và phạt bắt tôi ngồi đó một mình trong buổi chiều xâm xẩm để doạ cho tôi sợ mà hết mút tay. Tuy “đầu gấu” tôi trong bụng có sợ, nhưng ”món tay” đã làm cho tôi trở nên dũng cảm hơn, tôi vừa nhấp nhổm mút tay, vừa chăm chắm nhìn vào cái hốc đen của miếu một cách cảnh giác. Cuối cùng, mẹ An phải “xin hàng” và tôi tiếp tục mút tay cho đến hết năm 7 hay 8 tuổi gì đó. Đến nay, tôi mới thấm thía rằng không nghe lời mẹ An nên tôi không thể tham dự giải “bàn tay hậu” vì đến tận bây giờ các ngón tay bàn tay trái của tôi vẫn còn cong queo và bé hơn hẳn bàn tay phải, đặc biệt, ngón cái thì to bè bè còn ngón út thì thành tật cong như con tôm nhỏ.

Từ đáy lòng, con xin mẹ An ở nơi suối vàng hãy tha thứ cho những gì con đã không phải với mẹ. Cầu chúc cho vong linh mẹ yên nghỉ thanh thản ngàn thu. Con ngàn lần cám ơn mẹ về những gì mẹ đã chăm sóc, dậy dỗ chúng con!

Trương Hải Đường

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét