(Thảo Hương – con chị Đường 30 năm sau)
“Khi các bạn đã có con, hãy hiểu rằng bạn luôn là tấm gương để cho con bạn soi vào đó mà nhận biết dần cuộc sống xung quanh”.
Những ngày thơ ấu, sống bên ba mẹ, con đã hiểu được nhiều điều :
Khi mới 4 tuổi, con đã dùng que trêu chọc chú chim vẹt bé bỏng và cười khanh khách khi thấy chú ta hoảng loạn nhảy nhót trong chuồng và cuối cùng, nó đã chết vì mệt. Về nhà, mẹ đã nâng niu chú chim nhỏ trong lòng bàn tay, xót thương, mắt ngấn lệ. Và … con đã hiểu thế nào là tình thương mến.
Ngày Tết đi chùa, con ném vội đồng lẻ vào nón người ăn xin, rồi lẳng lặng bỏ đi. Ba đã nhẹ nhàng nói con quay lại, nhặt lên để lễ phép đưa tiền cho người tàn tật ăn xin đó. Và … con đã hiểu thế nào là tình đồng loại.
Đi học về, con khoái chí kể cái bạn nam hay bắt nạt con, hôm nay đã bị trượt ngã, chảy cả máu đầu. Mẹ không cười mà chỉ nhìn con buồn bã. Và … con đã biết thế nào là xấu hổ.
Những ngày đông giá rét, đêm đêm mẹ ngủ không yên, chốc chốc lại khẽ khàng kéo chăn đắp lại cho con khỏi lạnh. Và … con đã hiểu thế nào là tình mẫu tử.
Ngắm nhìn ba vụng về cắm từng bông hoa vào lọ để đón ngày mẹ đi công tác xa về. Và… con đã biết thế nào là tình chồng nghĩa vợ.
Nhìn mẹ hoà mình vui đùa cùng các cô chú cơ quan trong những ngày nghỉ hè. Con đã cảm nhận được thế nào là tình đồng nghiệp.
Ngàn vạn những hành động, cử chỉ rất bình thường hàng ngày, ba mẹ tưởng con không nhìn thấy, nhưng con lại thấy rất nhiều và đã dạy cho con những bài học đầu đời thật quý giá. Con muốn cảm ơn tất cả những món quà và tình thương mà ba mẹ đã dành cho con. Mọi lời nói, cử chỉ yêu thương hay sự rầy la, trách mắng khi con có lỗi,… đều là những viên gạch lát hoa cương cho con vững bước trên đường đời. Con mãi mãi biết ơn và yêu thương ba mẹ như biển trời bao la.
Những ngày thơ ấu, sống bên ba mẹ, con đã hiểu được nhiều điều :
Khi mới 4 tuổi, con đã dùng que trêu chọc chú chim vẹt bé bỏng và cười khanh khách khi thấy chú ta hoảng loạn nhảy nhót trong chuồng và cuối cùng, nó đã chết vì mệt. Về nhà, mẹ đã nâng niu chú chim nhỏ trong lòng bàn tay, xót thương, mắt ngấn lệ. Và … con đã hiểu thế nào là tình thương mến.
Ngày Tết đi chùa, con ném vội đồng lẻ vào nón người ăn xin, rồi lẳng lặng bỏ đi. Ba đã nhẹ nhàng nói con quay lại, nhặt lên để lễ phép đưa tiền cho người tàn tật ăn xin đó. Và … con đã hiểu thế nào là tình đồng loại.
Đi học về, con khoái chí kể cái bạn nam hay bắt nạt con, hôm nay đã bị trượt ngã, chảy cả máu đầu. Mẹ không cười mà chỉ nhìn con buồn bã. Và … con đã biết thế nào là xấu hổ.
Những ngày đông giá rét, đêm đêm mẹ ngủ không yên, chốc chốc lại khẽ khàng kéo chăn đắp lại cho con khỏi lạnh. Và … con đã hiểu thế nào là tình mẫu tử.
Ngắm nhìn ba vụng về cắm từng bông hoa vào lọ để đón ngày mẹ đi công tác xa về. Và… con đã biết thế nào là tình chồng nghĩa vợ.
Nhìn mẹ hoà mình vui đùa cùng các cô chú cơ quan trong những ngày nghỉ hè. Con đã cảm nhận được thế nào là tình đồng nghiệp.
Ngàn vạn những hành động, cử chỉ rất bình thường hàng ngày, ba mẹ tưởng con không nhìn thấy, nhưng con lại thấy rất nhiều và đã dạy cho con những bài học đầu đời thật quý giá. Con muốn cảm ơn tất cả những món quà và tình thương mà ba mẹ đã dành cho con. Mọi lời nói, cử chỉ yêu thương hay sự rầy la, trách mắng khi con có lỗi,… đều là những viên gạch lát hoa cương cho con vững bước trên đường đời. Con mãi mãi biết ơn và yêu thương ba mẹ như biển trời bao la.
Hà Nội, ngày 2/3/2007, Trương Hải Đường
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét