
- Con mang cho các anh. Cả bát này cho bạn ngồi đằng kia nữa.
Cậu Út ngạc nhiên, nhưng bà chậm dãi nhắc:
- Làm đi con.
Thằng bé nọ, lúng túng đỏ mặt. Hình như nó xấu hổ vì một điều gì đó. Chỉ có người mẹ là hiểu tất cả. Vào cái thời bom đạn, đói kém ngày ấy, trẻ con thèm khát bất cứ thứ gì có thể cho vào mồm được. Huống chi đây là bát chè, thằng bé nấn ná không muốn đi là như vậy. Người mẹ nhẹ nhàng như thể nói với con trai mình:
- Ăn đi cháu.

- Cháu …cháu…không ăn đâu…ạ
Thế đấy. Đã thèm rỏ dãi, cấn cá ngồi lại để xem người ta ăn, đến khi được mời lại ra vẻ, thật là buồn cười cho trẻ con. Bà không những dỗ dành để cậu bé ăn, lại còn động viên các con mình ủng hộ lời mời đó. Cậu Hai bê bát chè lên và nói thật cảm động:
- Cậu với mình cùng lớp mà, ăn đi, xấu hổ gì.
Người mẹ bỗng làm thay đổi tình thế, khiến cả ba cậu con trai và thằng bé nọ thoáng chút ngạc nhiên:
- Ăn đi, đây là bột sắn và mật bố mẹ cháu gửi cô mang vào nấu cho tất cả cùng ăn đấy.
Anh cả và cậu Hai như hiểu ra, nên đã cùng hùa theo cái lý do rất tuyệt vời mà người mẹ vừa nêu để dỗ thằng bé:
- Thấy chưa, của nhà mình mà, ăn sợ gì
Thằng bé nọ được lời bà mẹ, như gạt bỏ được những ngăn trở hời hợt cuối cùng của cơn sĩ diện hão, từ từ bê bát chè lên và nói lúng búng:
- Cám ơn cô. Cám ơn anh và bạn.

Thằng bé đó chính là tôi bây giờ. Người mẹ đó là bà Hồ Thị Vân, mẹ của anh Nguyên, Quang, Nam.
Khi tôi kể lại chuyện này cho đứa con mười tuổi của tôi nghe, nó bảo: “Thế mà bố cũng… tin ngay được là bột và mật của ông bà gửi vào”.
Hà Nội tháng 10/2007, Lưu Phương Bình
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét