16/10/07

Đồng nghiệp

Chưa có gì đáng gọi là một mối tình công sở- nghĩa là chưa thân thiết quá- chỉ là như tất cả mọi người, trong cùng một nhóm đi ăn trưa với nhau (thường xuyên), đi liên hoan, đi karaoke cùng nhau (thỉnh thoảng), dăm ba lần đi cùng xe máy một cách vô tư, ai nhìn thấy cũng không ngại ( cây ngay không sợ chết đứng đã đành, chẳng qua vì lòng chưa thấy gợn tý teo nào cái gọi là tình cảm riêng tư)... Chia nhau công việc trong phòng, rồi tâm sự với nhau (cũng thường xuyên) những chuyện tầm tầm trong gia đình, đại loại như con cái đạt danh hiệu gì ở lớp, bố chồng mẹ chồng, bố vợ mẹ vợ dạo này đau ốm ra sao, hàng xóm mới tậu được một ti-vi màn hình phẳng của Trung Quốc, sê- cần- hen thôi mà cực nét...v.v, tóm lại chỉ có thế. Chị không tin được rằng lại có ngày về nhà bỗng thấy nhớ nhung đồng nghiệp. Cũng có thể không hẳn là nhớ nhung, không ai gọi là nhớ những người ngày nào đến chỗ làm việc cũng gặp, cho đến tận khi tiễn nhau về hưu mới thôi, nhưng rõ ràng là có âm thầm nghĩ tới hay vô thức nhắc lại một lời nói, một cử chỉ nào đó của người ấy, vu vơ thế cũng gần gần với nhớ
Mà nhớ, thì không phải lỗi hoàn toàn ở chị. Tại anh dạo này hay tỏ ra chăm sóc chỉ hơn bình thường. Anh quan tâm đến màu áo chị mặc, sách chị đọc. Cơm hộp văn phòng, có gì đâu, dạo này bao giờ anh cũng chọn những món mà anh biết làm cho chị dễ nuốt hơn, đi hát karaoke cũng ghi những bài chị hát được hoặc muốn nghe, điều hoà trong phòng làm việc không dám hạ nhiệt độ thấp quá vì sợ chị ho...Nói chung là cảm động! đàn bà ở nhà nếu ít được sự quan tâm của chồng, đến cơ quan có ai đó chăm sóc một chút, một chút chút nhỏ nhất, thế nào cũng có ngày trái nắng trái gió bỗng dưng cảm thấy một nỗi xao xuyến không hiểu được len lén chuồn vào tim. Rồi có đi có lại, chị cũng bày tỏ với anh những cử chỉ ân cần và dịu dàng tương tự. Đàn ông ở nhà bà vợ hay cáu bẳn, quản lý khắt khe, đến cơ quan gặp ai đó dịu hiền nhường nhịn, thì nhìn là biết ngay thái đó muốn bao bọc che trở...nhưng mà cũng mới chỉ thế, thế thôi, cho ngày đi làm vui hơn, cho cuộc sống nhẹ nhàng hơn. Đôi khi, chị cảm thấy không khí trong phòng làm việc dịu dàng và êm ả, chị có lý do để sáng đi làm ăn mặc cần thận hơn một chút, thoa son đậm hơn một chút hay không ngần ngại chấm vài giọt nước hoa vào sau tai. Đàn bà nhiều khi phải có cớ mới chịu chăm sóc mình
Sáng nay đi làm, chị đã chấm vài giọt nước hoa như thế, áo mới cổ hơi rộng và tóc buộc cao, chị thấy mình trẻ trung trong gương, trẻ trung đến mức dường như có thể đủ mạnh mẽ để làm được một việc gì đó khác với mọi ngày và chị muốn mỉm cười với mình.
Sáng nay xe anh ấy hỏng, vợ anh ấy và anh ấy đi chung xe đến cơ quan. Họ chạm trán ngay cửa. Vợ anh ấy và chị cười tươi với nhau, đã gặp mấy lần rồi mà. "Chào!" anh ấy bảo, giọng rất nhạt, " Sao hôm nay đi làm sớm thế?." " à vâng , đưa con đi học nên đến sớm", chị thấy giọng mình cũng nhạt hoét. Nghe đúng là hoàn toàn khách quan và dửng dưng, giọng của hai người qua đường tử tế nhưng không quen biết, như chưa từng bao giờ quan tâm đến cơm hộp văn phòng, karaoke, sách vở hay điều hoà nhiệt độ
Thì thế, chỉ là đồng nghiệp thôi mà

Hà Phạm

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét