6/10/07

Dạy con

Dù bận đến mấy đi chăng nữa, dù phải thức khuya đến 1 - 2 giờ sáng để kịp hoàn thành một bài trình bày hay một bản báo cáo còn dở dang nào đó, thì hàng tối, người mẹ cũng không bao giờ bỏ việc dành hơn một vài giờ đồng hồ để hướng dẫn con gái học bài.

- Con đọc kỹ bài Tiếng Việt ngày mai chưa?
- Dạ, kỹ lắm rồi mẹ ạ?
- Nào, mẹ bắt đầu hỏi nhé. Vì sao Lan cho Hà mượn bút?
- Dạ, vì bạn Hà quyên bút ở nhà ạ.
- Vì sao Lan cho Nam một nửa cục tẩy của mình?
- Dạ, vì bạn Nam đánh mất tẩy ạ.
- Thế con nghĩ gì về bạn Lan nào?
- Dạ, bạn Lan là người bạn tốt, biết giúp đỡ bạn trong học tập ạ.
- Đúng rồi. Vậy con nhớ là khi bạn có khó khăn gì con phải giúp các bạn nhé.
- Vâng ạ.
Cô bé ngoan ngoãn học bài và chăm chú nghe lời mẹ dạy bảo.

Vài ngày sau, khi người mẹ đến đón con ở trường. Vừa nhìn thấy mẹ, cô bé đã chạy ào tới như một con lốc, miệng ríu rít khoe:
- Mẹ ơi, hôm nay con cho bạn Kiên cái bút chì mới rồi. Bạn ấy nói bạn ấy quên bút ở nhà ạ.
- Ôi, con của mẹ ngoan quá. Mẹ rất mừng vì con đã biết giúp đỡ bạn. Chút chút chút - người mẹ hôn con tới tấp.

Vài ngày tiếp. Cô bé lại phấn khởi khoe:
- Con cho bạn Độ giấy kiểm tra mẹ ạ. Mẹ bạn ấy quên chưa mua.
- Ừ, được con ạ. Con nói bạn ấy nhắc mẹ bạn ấy mua giấy nhé.

Mấy hôm sau nữa:
- Con cho các bạn trong tổ hết cả giấy thủ công rồi mẹ ạ. Các bạn ấy nói bị thiếu giấy màu ạ.
- Con cho hết à?
- Còn mỗi một tờ ạ.
Người mẹ lặng im.
Những đồ dùng học tập của cô bé cứ ngày càng hết một cách nhanh chóng.

Rồi đến một hôm, người mẹ ngồi soạn sách vở cùng con, bất chợt nhìn thấy cục tấy nham nhở trong hộp bút, người mẹ cầm cục tẩy lên mân mê, nét mặt đăm chiêu suy nghĩ. Hồi lâu, người mẹ hỏi:
- Con lại cho bạn nửa cục tấy phải không?
- Dạ, bạn Kiên lại quên tẩy mẹ ạ.
- Con không được cho bạn nữa. - Giọng người mẹ chợt rung lên, rồi chuyển dần gần như rên rỉ: "Trời ơi! Các bạn lợi dụng con, con có biết không?"
- "Lợi dụng" là gì hả mẹ? Cô bé ngước cặp mắt sáng trong lên hỏi.
- Là biến con thành cái "Kho văn phòng phẩm", hiểu chưa?
- "Văn phòng phẩm" là gì hả mẹ? - Thấy mẹ có vẻ bực, cô bé sợ sệt lí nhí hỏi.
Không kiềm được lòng mình, người mẹ đánh vào tay cô bé một cái. Tay cô bé đỏ hồng vết tay mẹ. Cô bé không hiểu vì sao mẹ đánh mình, oà khóc tức tưởi. Ngồi nhìn con khóc, người mẹ lặng thinh, rồi khoé mắt người mẹ ậng dần, ậng dần nước. Những giọt nước mắt thương con, những giọt nước mắt lo lắng cho sự bị lạm dụng lòng ngây thơ, thật thà của con mình.
- Mẹ cấm con, từ giờ không được cho bạn một thứ gì cả. Mẹ cấm tuyệt đối, nghe chưa? - Những mệnh lệnh khô khốc, lục cục rơi vào khoảng không nửa sáng, nửa tối. Cô bé vẫn chưa hết sợ, tay quyệt ngang khuôn mặt dàn dụa nước mắt, rồi rụt dè ấp úng hỏi:
- Nhưng ... sách .... sách dạy thế .... mà mẹ?.
- Không sách vở gì cả. Mẹ dạy con là đủ rồi. - Người mẹ nói to.
- Dạ, vâng...vâng ạ.- Cô bé cuống quít.

Và ... ngày hôm sau. Khi người mẹ vừa xuất hiện ở cửa trường, cô bé đã lại chạy ào tới như một cơn lốc và lại ríu rít khoe:
- Mẹ ơi, hôm nay con dứt khoát, kiên quyết không cho bạn Độ giấy vệ sinh mẹ ạ. Cho dù bạn ấy van vỉ, lạy con, con cũng nhất quyết không cho - Khuôn mặt ngây thơ cố tỏ vẻ quyết đoán.
- Biết vâng lời mẹ là ngoan. - Người mẹ trả lời con mà thấy đắng trong lòng.
- Nhưng mà con không thể chịu nổi...- Cô bé chun chun cái mũi xinh xắn một cách ngộ nghĩnh.
- Sao vậy con? Người mẹ âu yếm hỏi.
- Bạn ấy cố nhịn, nhịn mãi …. nhịn mãi, rồi … cuối cùng không chịu nổi, bạn ấy "đùn" ra lớp. Thối tịt cả mũi mẹ ạ.
Hà Nội, đêm ngày 1/2/2005, Trương Hải Đường
(Viết trong lúc giải lao khi sửa Chương trình tin học hoá đến 2010 để ngày mai kịp nộp Tổng cục)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét