16/10/07

Chuồn chuồn ớt và chuồn chuồn kim...

Chào các anh chị, cùng mọi người ở Trại trẻ Báo Nhân Dân!
Em là Điệp con bố Quỹ, mẹ Nghệ.
Sau khi xem các bài viết và hình ảnh của tất cả mọi người trong buổi gặp mặt (23-9), em thật sự xúc động và rất tiếc là không được tham dự.
Nhìn hình em nhận ra chị Hoài Nam, chị Phương Liên, chị Bình, chị Phương, chị Oanh, Yến. Các chị vẫn vậy. Còn Hồng, Điệp vẫn nhận ra, chỉ có Hải Đường là hoàn toàn Điệp không hình dung nổi. Hồi xưa bọn mình cùng lứa học chung với nhau, cả Ngọc Thụy, Thủy Tiên nữa nhỉ.
Một thời để nhớ
Xem tấm ảnh ngôi nhà thờ họ, nơi mà Trại trẻ đã từng cư ngụ tại đấy, tôi nhớ hết. Góc nhà, nơi để cái tủ đựng bánh kẹo mà bố mẹ gửi lên, mỗi người một hộp đều có tên không ai lấy nhầm của ai. Cạnh cái tủ là cái cửa nhỏ đi ra một khoảng sân rộng. Một lần chú Tuất Việt, bố của chị Ninh Hà đi B trở ra Bắc, lên sơ tán thăm chị Ninh Hà, cả trại tập trung ở cái sân ấy để nghe chú Tuất Việt kể chuyện miền Nam. Góc giường trong cùng nơi tôi ngủ, phía bên ngoài là gia đình của cô Huỳnh.

Nhớ hồi đấy có đợt tiêm chủng, cô y tá của trại dùng ống trích loại mới. Tôi còn nhớ là nó bằng sắt sáng loáng trông hiện đại lắm, cứ bấm một cái là xong không thấy thay kim gì hết, thế là gần như cả trại bị áp xe. Tôi cũng không nằm ngoài số đó. Thấy bị như vậy tôi thích lắm, vì sẽ được về Hà Nội chữa, ai dè không được về, lại bị mẹ An dắt một đám đi xa lắm, hình như sang bệnh viện nào đấy để rạch ra làm thuốc. Đến bây giờ vết sẹo vẫn còn sâu hoắm. Sau đấy, cô y tá bị nghỉ việc, và thế là cái bát ăn cơm nghe nói là bằng pha lê của cô ấy bị đập mãi mới bể, mọi người chia nhau mỗi người mấy mảnh cho vào lọ penixilin nhỏ xíu và cảm thấy thích lắm vì nó đẹp (hình như hồi ấy bọn con gái đứa nào củng có 1 lọ). Tôi nhớ nhất cảnh mùa đông trời lạnh buốt, mưa phùn, đường thì trơn mà bọn tôi hồi đấy đang học lớp 2, lớp 3 thì phải, cứ hai đứa một cái sọt, cầm theo hai cái cây tre nhỏ, đi theo mấy bác dắt trâu bò đi làm đồng từ tờ mờ sáng, chỉ để tranh nhau hót cái mà con trâu, con bò nó thải ra, để nộp cho nhà trường trồng cây. Chỉ vì tranh nhau mà tôi bị té, người dính đầy bùn, nhưng vẫn thích vì đã tranh được. Còn quần áo dính bùn, khô thì tự rụng, vì trời mưa ai giặt quần áo cho, mà giặt thì cả tuần mới khô, lúc đó cuối tuần các cô mới lùa một đám trẻ con ra giếng “để tổng vệ sinh”. Hồi đó, buổi sáng mỗi lần đi học là tôi sợ nhất, một là bị bọn trẻ con ở làng nó đuổi chó ra cắn, hai là vào đến cổng trường lại có hai đứa ở làng đứng chặn hai bên cầm roi, vừa quất vừa nói “sơ tán ăn bám nhà quê”. Biết là đau đấy nhưng vẫn phải cắn răng chịu.

Đúng là chỉ có những đứa trẻ phải đi sơ tán mới thấu hiểu những sáng chủ nhật ngóng mẹ lên thăm như thế nào. Tôi còn nhớ, từ Trại trẻ đi qua một con đường dốc tới một cái ao, ở đó có rất nhiều cây bưởi hoa trắng thơm ngào ngạt. Bọn trẻ con thường rủ nhau trèo lên mấy chẽ cây, nhìn về phía bờ đê, khi thấy một bóng nhỏ từ xa xuất hiện tranh nhau đoán xem đó là mẹ của ai. Mong mãi, mong mãi, tới gần trưa mới chịu về vì cứ sợ biết đâu mẹ lên trễ, mình về thì không được nhìn thấy mẹ từ xa.

Lúc đầu, bốn chị em tôi Hồng, Mai, Hà, Điệp cùng với chị Diệp, chị Nam, chị Liên con cô Bích Hà, rồi Chi, Anh con chú Chính Yên cùng một nhà (hồi đấy chị Chi hay khóc mà lại khóc dai, tiếng khóc không nghe hu...hu mà nghe như là hến...hến, nên cả đám cứ xúm lại chọc cho chị Chi khóc). Sau này các chị lớn của tôi đi học chỗ khác, còn tôi vẫn ở Trại trẻ nên được chuyển về ở trại chính. Lúc đó thật sự bước vào vòng kỷ luật, mỗi trưa bác Viên đi kiểm tra từng đứa một bắt ngủ, không còn được dang nắng đi bắt chuồn chuồn ớt và chuồn chuồn kim nữa…

Vài dòng hồi tưởng để mọi người cùng nhớ một thời đã cùng nhau trải qua.

Ngô Phương Điệp

1 nhận xét:

  1. Nhắc đến tiếng khóc "hến..., hến..." độc đáo thì ai cũng nhớ ra ngay âm thanh của ai!
    Rồi bao nhiêu chuyện khác nữa, từ cây bưởi hoa trắng thơm ngào ngạt, cái tủ bánh kẹo, cái sân cạnh bụi nứa um tùm mà chú Tuất Việt kể chuyện miền Nam, cô y tá tiêm chủng gây áp xe bị nghỉ việc...
    Tài của Điệp là ở chỗ gọi được từ trong ký ức đã nhạt nhòa của mình ra đúng cái đặc trưng... mà ai cũng phải công nhận là chính xác, như âm thanh tiếng khóc 100% của Lê Hương Chi!

    Trả lờiXóa