Hoa lan Dendrobium (khoahoc.com.vn) |
Trương Hải Đường
Ngày còn bé, mỗi bữa ăn, con làm vương vãi cơm ra bàn, mẹ lại vun vén từng hạt từng hạt rồi nhẹ nhàng nhắc: “Con ơi, đằng sau những hạt cơm này là mô hôi, nước mắt của bác nông dân đấy”. Mỗi lần như vậy, con lại cố há miệng xinh để đưa thìa cơm thật gọn ghẽ, gắng sao không để hạt rơi, hạt vãi ra ngoài.
Ngày con bắt đầu đi học, con xé vở trắng làm nháp, mẹ dịu dàng nhắc nhở con: “ Con ơi, đằng sau đấy là công sức của các cô chú công nhân”. Thế là con lại chạy lon ton bắc ghế xé lịch để nháp vào mặt sau.
Lớn thêm vài tuổi, con đi bơi cùng mẹ. Nhìn mẹ nhặt nhạnh những chiếc cặp tăm bé xíu các chị vứt vương vãi trên sàn, con đã cảm thấy xấu hổ, chỉ sợ mọi người nghĩ mẹ chắt chiu lẩm cẩm. Ra về, con cằn nhằn mong mẹ đừng làm vậy. Mẹ chỉ cười mà rằng: “Con ơi, đằng sau đấy là nhọc nhằn của những người thợ”.
Thiếu nữ một chút, con bắt đầu làm việc nhà. Khi rửa bát, con xả nước thật lớn dù chỉ rửa vài cái bát. Mẹ lại đến bên con, xoay bớt vòi nước và khẽ khàng: “ Con ơi, đằng sau đấy là những dòng sông khô cạn”
Đến tuổi ăn diện, con không chịu mặc quần áo lỗi mốt dù còn mới. Mẹ dịu dàng nhắn nhủ: “Con ơi, đằng sau đấy là trẻ em vùng quê còn đói rét”.
Cứ thế theo năm tháng, con lớn khôn dần bên mẹ. Nay con đã trưởng thành, trở thành người có ích cho đời. Và mẹ ơi, con đã nhận ra rằng: đằng sau đấy chính là MẸ, mẹ muôn vàn kính yêu của con./.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét