19/2/11

ANH HAI TÔI


Hôm nay, thứ 7 (19.02.2011), anh tôi rời xa cõi tạm này đến với cõi vĩnh hằng đã một tuần rồi mà tôi vẫn không thể nào tin được, tâm trí tôi luôn nhói đau nhớ về những ngày tháng cuối cùng, những giây phút cuối cùng của anh tôi.

Tôi nhớ nhiều, nhiều lắm, tất cả ùa về như một cuốn phim, ngày 27 tháng chạp giáp Tết, tôi gọi điện nói anh ngày mai cả nhà tôi sẽ lên chơi với anh, anh mừng lắm, rồi khoe mùng 2 anh sẽ về Long Khánh (quê chị dâu tôi), nghe vậy tôi vui quá vì thấy sức khỏe của anh đã ổn. Hôm sau, trên đường đi, anh gọi điện hỏi tôi 2, 3 lần coi tới đâu rồi, rồi còn nói đùa rằng anh để dành đãi tôi một nồi cơm nguội, nói rồi anh cười lớn, giọng cười của một người khỏe mạnh.

Hai đứa con lớn của tôi ở Singapore về ăn Tết có mấy ngày, về ngày hôm trước là hôm sau lên thăm cậu Hai liền, tranh thủ bày tỏ cảm nhận về những bài viết của anh mà chúng đã đọc trên blog TTST BND, biết được điều này anh vui quá chừng, cười nói ríu rít, tự hào lắm khi Hoài Linh khen cậu Hai viết hay và hóm hỉnh ghê, Hoàng Nam thì khen lâu rồi mà cậu Hai vẫn nhớ được tiếng Hungary, giỏi thật.

Bức hình cuối cùng được chụp với cậu Hai
Hôm thứ 6 tuần trước, nhận được tin anh đang cấp cứu, tôi, chị Thụy và mẹ tôi vội về Vũng Tàu ngay, vô viện thăm anh, anh đã bớt đau, anh kể chuyện đi Đà Lạt, chẳng quên pha trò như thường ngày, tôi cười mà mắt rưng rưng, tôi biết anh đang cố gắng, anh rất đau và mệt nhưng ráng làm như bình thường để trấn an mọi người. Điều mà chúng tôi, những người khỏe mạnh đôi khi còn làm chưa được.

Khi anh 8 tuổi, anh đã là anh của 3 đứa em, tôi là em út nên anh phải giúp mẹ trông giữ tôi từ khi tôi còn phải ẵm bồng, không biết mẹ tôi nói đùa hay thật là dáng đi của anh hơi bị nghiêng là do phải “tha” tôi theo suốt ngày. Là anh cả nên dù mới 8 tuổi, anh đã giúp ba mẹ tôi đủ mọi thứ, tuổi thơ của anh vất vả hơn chúng tôi nhiều lắm, sau này có gia đình rồi cũng thế, mà chẳng bao giờ anh than thở, bây giờ mới đỡ được một chút, anh đã bỏ lại sau lưng tất cả rồi. Anh Nhi ơi!

Đã thật lâu rồi, anh Hai tôi đã chẳng được thưởng thức những món ngon, cũng như thăm thú nơi này nơi kia, một buổi tối đang chat với anh, anh hỏi: “Sơn có nhà không? Rủ Sơn ra nhậu với anh nè”, Sơn là ông xã tôi. Tôi ngạc nhiên hỏi lại: “Sao cơ?”. Anh nói: “cứ mở mail đi”, thì ra anh gửi hình một chai rượu vang và một đĩa thức ăn, trông ngon lắm. Tôi nói: “Nhậu kiểu này hay thật, không sợ bị say”, nhưng trong lòng thương anh quá đỗi. Giao thừa Tết Tây vừa rồi, gia đình tôi và gia đình anh Nhân đi Đà Lạt chơi, gọi điện chúc mừng năm mới, không dám nói đang ở Đà Lạt vì sợ anh buồn, sau đó anh cũng biết, rồi anh cũng có cơ hội “Gửi lời chào từ Đà Lạt” tới mọi người.

Nhớ lại mà thương, thời gian sau này anh thường ngồi bên máy tính, để viết, để chat với mọi người, lúc nào cũng thấy nick anh online, tôi nghĩ anh thật nhiều thời gian, đâu biết quỹ thời gian của anh ngày càng cạn. Tôi cũng online suốt ngày nhưng thường không ngồi bên máy tính, lúc ở nhà thì có khi đang ở dưới bếp, lúc ở cơ quan cũng online nhưng có khi đi ra ngoài, bận nhiều việc nên đôi lúc cũng lười chat, có lần anh nói “Hello mãi chẳng thấy ai trả lời”, tôi thương quá liền chat 2 tiếng đồng hồ và kết quả là cả nhà đi ăn cơm tiệm vì đã muộn giờ nấu cơm. Thời gian sau này, mỗi lần thấy nick anh sáng đèn, tôi yên tâm vì biết anh khỏe, còn hôm nào thấy anh offline, tôi buồn và lo lắm. Vậy mà bây giờ đến lượt tôi “Hello mãi chẳng thấy ai trả lời”. Anh Nhi ơi!

Ngôn từ nào có thể diễn tả được nỗi đau này, tôi chẳng viết được, chỉ biết ghi lại những kỷ niệm, những tâm sự, để ở một nơi nào đó, anh có thể đọc và mỉm cười, vẫn là nụ cười lạc quan yêu đời ngày nào. Người ta nói thời gian là phương thuốc nhiệm màu… nhưng tôi nghĩ thời gian không thể đem anh tôi trở lại, nên vết thương vẫn mãi là vết thương.

Anh tôi, anh của tôi giờ ở nơi nào, ngày anh đi, bạn bè, cơ quan đoàn thể, bà con đến viếng anh đông lắm, dù anh bệnh đã lâu rồi nhưng chẳng ai tin, chẳng ai muốn tin anh ra đi sớm thế. Còn tôi, tôi tin rằng, anh đã đi thật thanh thản, vì những năm tháng anh đã sống đầy nghĩa tình, bao nhiêu ý nghĩa, với những gì anh đã làm được cho mọi người, cho đời. Em yêu anh, Cuộc Đời này yêu anh, anh Nhi ạ.

Hãy an lòng yên nghỉ, anh Hai của em!

Em Út gửi Anh Hai
Huỳnh Hoa Lê

5 nhận xét:

  1. Nặc danh20/2/11 20:04

    bai viet rat buon va cam dong.Hoi chieu o ben nha Hoa Le,chi loang thoang ma thoi.Bay gio ve day doc lai,moithay tham.

    Trả lờiXóa
  2. Nặc danh21/2/11 06:53

    doc bai cua Hoa Le viet thay nho va thuong anh Nhi qoa

    Trả lờiXóa
  3. Chào em.

    Cho Anh gửi lời chia buồn đến gia đình anh Nhi, đến ba mẹ em nhé. Anh không biết được tin anh Nhi mất... đến khi biết thì đám tang anh đã qua.

    Xin thắp một nén nhang chia buồn.

    Lê Thanh Bình
    (con trai chú Lê Bình)

    P.S: em làm ơn cho anh số đt của anh Nhân nhé

    Trả lờiXóa
  4. Em rất xúc động và cảm ơn mọi người đã chia buồn,động viên em và toàn thể gia đình em. Em chắc chắn rằng thời gian sau này được đọc, được viết cho blog ttst bnd là niềm vui, niềm an ủi lớn lao đối với anh Nhi, đã giúp anh trai em đương đầu với bệnh tật,vượt qua nỗi đau để vui sống trong quãng đời còn lại.

    Đặc biệt em xin cảm ơn anh Hiếu Dân, người bạn cùng thời với anh trai em, đã đem lại thật nhiều niềm vui cùng sự chia sẻ nặng tình đến với anh Nhi em trong thời gian lâm bệnh.

    Cảm ơn blog TTST BND!
    Hoa Lê

    Trả lờiXóa
  5. Cám ơn Hoa Lê.
    Anh Nhi đã mang theo một mảng lớn những ký ức thời sơ tán mà mình có chung với Dũng Nhi. Và sẽ chẳng còn cơ hội để trao đổi cùng nhau nữa.
    Hiếu Dân

    Trả lờiXóa