Thay cho nén hương tiễn bạn đi xa
Phương Hồng
Nhớ Dũng Nhi
Thời gian vừa rồi, thỉnh thoảng vào blog của Trại trẻ đọc những bài bạn viết về những kỷ niệm tuổi ấu thơ khi đi sơ tán cùng Trại trẻ. Vẫn giọng văn và những nhận xét rất hóm hỉnh xưa, đôi chỗ mình phải bật cười thành tiếng một mình. Mình định viết thư thăm hỏi và cùng ôn lại kỷ niệm xưa với bạn, nhưng bận việc nọ việc kia nên chưa viết được. Nghe tin H.Dân báo, mình bàng hoàng, thế là không kịp, bạn đi mất rồi.
Nhớ ngày xưa mình, bạn và Minh Chính (con cô Hà Hoa) cùng học với nhau hồi lớp 8. Chính thì ít nói và không mấy khi cười thành tiếng, còn bạn thì ngược lại, hay nói, hay cười và hay kể chuyện vui. Mặc dù đã hơn 40 năm trôi qua, mình vẫn nhớ rõ mồn một hình ảnh bạn ngồi, một chân ghếch lên mặt bàn, một chân đung đưa bên dưới trong giờ nghỉ giải lao, bạn bắt đầu kể chuyện:
- Sáng sớm nay lúc đang ngủ ngon thì nghe văng vẳng bên tai ai đọc đều đều: tecét là bài tập đọc, bài tập đọc là tecét, cóc mốc là vũ trụ,vũ trụ là cóc mốc, hé mắt ra nhìn thì ra con ông chủ đang gật gù trùm chăn ngồi trước đèn dầu học tiếng Nga (trong tiếng Nga, bài tập đọc là tekct, chắc ngái ngủ nên đọc nhầm chữ c thành chữ e ; Kocmoc là vũ trụ thì đọc thành cóc mốc). Cả bọn cười rũ.
Lần khác bạn kể:
- Tiếng Việt nam đến là hay, bà chủ nhà mình mắng con: "Trời mưa mày cứ chạy ra sân, quần áo lấm sạch cả rồi". Bạn cười, đã lấm thì còn sạch sao được mà lấm sạch cả rồi.
Chỗ bọn mình học cách Trại trẻ báo Nhân Dân 4km, bọn mình phải trọ học ở đó đến cuối tuần mới được về Trại thăm các em. Hôm nào rủ được cả ba gồm mình, Nhi và Chính cùng đi thì vui lắm, hôm nào chỉ có mình với Nhi hoặc mình với Chính cùng đi thì buồn hẳn, vì chỉ lo lúc đi qua xóm đạo, bọn trẻ con cứ chạy theo đằng sau rồi đồng thanh hét: chông vợ hài là hai vợ chồng. lúc đấy xấu hổ lắm, cứ như lời chúng nó nói sẽ thành thật vậy, thế là ù té cả hai cùng chạy, chạy cho nhanh ra khỏi làng thì chúng nó sẽ không đuổi theo nữa. Lớp 8 rồi vẫn còn trẻ con vậy đó.
Nhi ơi, những kỷ niệm về bạn vẫn còn tươi rói trong tâm trí mình, thế mà nay bạn đã đi xa, thôi thì lẽ trời đã định, cầu mong cho bạn ngậm cười nơi chín suối. Chân thành chia buồn cùng cả gia đình, mong mọi người hãy vững vàng vượt qua nỗi đau này.
Nhớ ngày xưa mình, bạn và Minh Chính (con cô Hà Hoa) cùng học với nhau hồi lớp 8. Chính thì ít nói và không mấy khi cười thành tiếng, còn bạn thì ngược lại, hay nói, hay cười và hay kể chuyện vui. Mặc dù đã hơn 40 năm trôi qua, mình vẫn nhớ rõ mồn một hình ảnh bạn ngồi, một chân ghếch lên mặt bàn, một chân đung đưa bên dưới trong giờ nghỉ giải lao, bạn bắt đầu kể chuyện:
- Sáng sớm nay lúc đang ngủ ngon thì nghe văng vẳng bên tai ai đọc đều đều: tecét là bài tập đọc, bài tập đọc là tecét, cóc mốc là vũ trụ,vũ trụ là cóc mốc, hé mắt ra nhìn thì ra con ông chủ đang gật gù trùm chăn ngồi trước đèn dầu học tiếng Nga (trong tiếng Nga, bài tập đọc là tekct, chắc ngái ngủ nên đọc nhầm chữ c thành chữ e ; Kocmoc là vũ trụ thì đọc thành cóc mốc). Cả bọn cười rũ.
Lần khác bạn kể:
- Tiếng Việt nam đến là hay, bà chủ nhà mình mắng con: "Trời mưa mày cứ chạy ra sân, quần áo lấm sạch cả rồi". Bạn cười, đã lấm thì còn sạch sao được mà lấm sạch cả rồi.
Dũng Nhi ở giữa (Từ ảnh của Nhân) |
Nhi ơi, những kỷ niệm về bạn vẫn còn tươi rói trong tâm trí mình, thế mà nay bạn đã đi xa, thôi thì lẽ trời đã định, cầu mong cho bạn ngậm cười nơi chín suối. Chân thành chia buồn cùng cả gia đình, mong mọi người hãy vững vàng vượt qua nỗi đau này.
Bạn học cũ
Mỗi kỷ niệm về ba lúc này thật quý giá, cám ơn cô Hồng đã chia sẻ câu chuyện. Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi cô ạ!
Trả lờiXóaCon gái Thùy Trâm của ba Nhi