23/9/07

ĐÔI MẮT ĐỔI MÀU

(Viết về Thảo Hương – con Hải Đường hồi 4 tuổi)

Sau cơn mưa rào, đường phố trở nên mát mẻ, dễ chịu hơn, nhưng mặt đường thì lại nhầy nhụa, ngập nước bẩn. Hai mẹ con đèo nhau đến trường. Cô bé được đặt ngồi đằng trước, đang hứng khởi đung đưa chân, líu lo hát:

Ba thương con vì con giống mẹ
Mẹ thương con vì con giống ba
Cả nhà ta...... ối! ...ối! ... mẹ ơi!....

Một bóng xe máy rẽ nước, lao xoẹt qua trước mặt hai mẹ con. Bộ váy áo phớt hồng của cô bé bỗng trở thành màu nâu ướt sũng, còn khuôn mặt bầu bĩnh đáng yêu thì trở thành một khuôn mặt rỗ "min tu" bởi các chấm bùn tròn đen, khăm khẳm. Người mẹ vừa nhẹ nhàng lau những vết bẩn trên mặt con, vừa làm điệu bộ đánh đánh gió, dọa vu vơ kẻ đã gây ra lỗi để dỗ dành con. Cô bé dần yên tâm, nhưng thôi không hát nữa.

Lại một bóng xe máy lao xoẹt lên. Cô bé co rúm người lại, phản xạ lấy tay che mặt. Nhưng ... lạ quá, ... không sao?! Cô bé he hé mắt nhìn theo bóng chiếc xe đang khuất dạng dần. Một thoáng quan sát, rồi cô bé reo lên đầy phấn khích:
- Mẹ ơi, chú ấy tốt quá!
Người mẹ ngạc nhiên:
- Sao con biết chú ấy tốt?
- Mẹ không thấy ạ? Chú ấy đã lấy bìa che cái đuôi xe máy của chú ấy, nên mẹ con mình không bị bắn bẩn đấy.
Người mẹ thoáng sững mình, rồi ngượng nghịu thú nhận với con:
- Ừ nhỉ! Thế mà mẹ không nhận ra. Chú ấy tốt thật!

Nói vậy, nhưng rồi người mẹ cứ băn khoăn, nghĩ ngợi miên man, không biết con mình nhận xét có đúng không? Người thanh niên đó che cái đuôi xe máy để nước bẩn khỏi bắn lên cái lưng áo trắng muốt của mình? hay là anh ta thật sự lo mình sẽ làm bắn bẩn lên những người đi đường? Với người lớn, người mẹ thiên về nhìn nhận theo vế thứ nhất. Nhưng với trẻ thơ, thì chắc rằng đa số sẽ có cùng đôi mắt với cô bé đáng yêu này.

Bây giờ, tôi đã tin chắc chắn rằng "Đôi mắt" thật sự đổi màu theo thời gian!

Đêm ngày 21/9/2007 - Trương Hải Đường

Ảnh trong bài: Vừa chụp kỷ niệm, vừa tán gẫu, chẳng ăn được gì trong buổi gặp 23/9

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét