29/11/08

Miên man chẳng hết chuyện

Bài của Nguyễn Hồ Nguyên

(Trích đăng từ mục các "Nhận xét" cuối bài "Ngày đầu tiên..." của Ngọc Thụy)

Ảnh: Hồ Nguyên rất đắc ý trong buổi gặp mặt TTST ngày 23/9/2007 tại hồ Thiền Quang
_______________

Dân ơi, đừng “hờn dỗi” nữa. Nói gì thì nói, blog mình hay đấy, gợi lại một thời để nhớ. Bài “Ngày đầu tiên đi học” của Thụy rất hay, làm mình cũng nhớ nhiều những ngày ở Trại trẻ của mình. Như vậy blog đã làm được một điều rất quý lắm rồi. Đâu cứ phải có nhiều người viết và bình luận là blog hay đâu. Tôi nghĩ nhiều anh em có vào blog và đọc đấy, song ở tuổi đã lớn rồi, giãi bày cảm xúc trên sổ nhật ký của riêng mình đã khó, huống là trên blog có nhiều người cùng xem.

Đọc bài của Thụy, tôi lại nhớ đến nhiều anh em mình đi lượm hạt bưởi về, bóc vỏ ra, lấy hạt bên trong xâu thành chuỗi, dùng thắp sáng thay đèn dầu mỗi khi học tối. Có lúc lượm hạt trẩu rơi vãi đâu đó, cũng xâu thành các chuỗi.

Rồi TTST ta có ra tờ báo tường rất hoành tráng treo trên cột đình. Rất nhiều anh em nhiệt tình tham gia viết bài, người viết truyện, người chép bài thơ, có em gửi bức vẽ… Trẻ em xúm đến xem đã đành, mẹ An, chú Viên, và các cô khác cũng đến xem và góp ý. Hình như báo tường chỉ ra được vài số thôi.

Nhớ hồi đó, nhiều em bị ghẻ quá trời, được các cô cho tắm rửa sạch sẽ, nấu nước lá xoan tắm, rồi được bôi thuốc mỡ.

Có đôi lần mẹ An, chú Viên mua con chó về nấu cháo thịt chó cho cả trại trẻ ăn để mát người, lặn ghẻ và có chất dinh dưỡng.

Lại có các anh lớn tuổi nhất trong trại trẻ như anh Dũng, anh Phương, anh Hoài… đứng ra lập “đại đội bộ đội”, tự lập ban chỉ huy đại đội đóng bản doanh trên gác xép nhà bác Lê. Anh Hòai làm Chính trị viên đại đội, anh Phương, anh Dũng làm Đại đội trưởng, Đại đội phó. Các anh hồi ấy đeo lon tự làm lấy trên ve cổ áo, người “đại úy”, người “trung úy”, riêng tôi hồi ấy được phong lúc đầu là “chuẩn úy”, vài ngày sau lên “thiếu úy” (vì có nhiều em được bổ sung vào quân số Đại đội). Oách thật! Còn nhớ nhiều em ở trại còn bé lắm, chưa “đủ tuổi vào bộ đội”, đứng ở ngoài sân nhà bác Lê thèm thuồng nhìn anh em chúng tôi tập đi đều bước rất hùng dũng. Các em gái trong trại đủ tuổi rất thích được vào “bộ đội”, nhưng các anh chỉ huy cương quyết không cho gia nhập. Thế là các em đó phụng phịu đến kiện các cô chú phụ trách trại. Mẹ An phải đến bản doanh chỉ huy Đại đội nói gì đấy, các anh ấy mới chịu cho các em gái vào quân đội, cho tập riêng. Hồi đó ai cũng phải học các đánh mooc-xơ, nhận biết ám hiệu khi hành quân… Rất vui, và hãnh diện lắm.

Các anh chỉ huy rất nghiêm. Còn nhớ nhiều em bị phạt làm những việc nặng do không chấp hành kỷ luật quân đội. Tôi một lần trót dại trèo cây mơ trong vườn nhà dân cạnh trại trẻ, hái có vài quả nhỏ thôi, bị chủ nhà mách các cô phụ trách. Các anh chỉ huy liền quyết định giáng chức 2 bậc từ “thiếu úy” xuống “thượng sĩ”. Đau quá, “đào ngũ” luôn. Những ngày sau đó, phải lủi thủi một mình bên rìa sân nhà bác Lê nhìn mọi người vui vẻ tập luyện.

Sau này, Báo Nhân Dân cử mấy anh chị Đoàn Thanh niên về họp các anh chỉ huy lại, chuyển “đại đội bộ đội” thành tổ chức Đội Thiếu niên Tiền phong. Nhưng mọi người thấy đấy, thành lập Đội TNTP rồi, đâu có ai còn hứng thú tham gia nữa, một hai tháng sau rồi thôi.
Thành viên TTST BND du lịch "mạo hiểm" Tuy Lai

Có chuyện mỗi khi nhớ lại thấy buồn cười cho mình: Một lần thấy mẹ An cho một bạn bị ốm uống một cốc nước chanh pha đường, thèm quá. Hồi ấy có phải ai cũng được uống nước đường ngon ngọt đâu. Thế là giả ốm, nằm co quắp trên giường, ai đến hỏi cũng không nói. Mẹ An đến sờ trán, nhìn tôi rồi nói “Uống nước chanh nhé!”. Gật đầu. Uống xong, sướng quá, đã thèm, ngồi dậy, nhảy ra khỏi giường liền.

Thôi tôi dừng đây, Dân à, cứ nhớ miên man thế này đến bao giờ hết chuyện được...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét