4/5/08

Bóng xà phòng

Phạm Thanh Hà

Người đàn ông ngồi dưới chân cây cột, con bé ngồi bên cạnh, cả hai trông đều xốc xếch, buồn bã, trông ngóng… Con bé khoảng ba bốn tuổi, mái tóc hoe được chải hẳn hoi nhưng không cẩn thận nên vẫn rối tung. Hai bố con đã ngồi đấy từ sáng nay, không, hình như từ hôm qua, dân xóm bãi bảo rằng người đàn ông bế con đến đây tìm vợ. “Nó trốn nhà theo trai- thuê nhà đâu trong bãi này”- hôm qua anh ta nói thế với bà bán nước, có người nghe được.

Sự kiên nhẫn của hai bố con thật là đáng nể, hễ đói hoặc khát, người cha lại sang bên đường mua cho con chai nước khoáng, cái bánh rán, đi vệ sinh thì quá giản tiện, vì cái cột bê tông họ ngồi là ở cạnh đê, họ ngồi đấy, quyết tâm đợi mẹ con bé xuất hiện, đợi mà không biết đợi đến bao giờ.

Người cha này có lẽ là người rất chu đáo và tận tâm, mỗi lần cần chạy sang quán nước bên đường, anh ta lại nhấc con bé đặt lên cây cột. Cột bê-tông để ngăn ô tô không đi vào đường này, không lớn nhưng đủ chỗ cho con bé ngồi vắt vẻo. Thế là giống như bị nhốt vaò cũi, con bé ngồi đấy, không thể nhảy xuống được vì quá cao so với nó, sẽ không bị ai động vào, cũng không tự chạy sang đường theo bố được. Người cha ngồi làm điếu thuốc lào, chén nước trà xong, lại băng qua đường về với con, hạ nó xuống cho nó đỡ chơi vơi. Người cha còn chu đáo đến nỗi mua cho con một lọ thổi bong bóng xà phòng, con bé ngồi trên cột, thổi cho bong bóng bay lên trời.

Những ai từng quan tâm đến bong bóng xà phòng chắc sẽ không bỏ qua phát minh này. Cái lọ bằng nhựa xanh đỏ xấu xí, giá khoảng 1 nghìn đồng có thể là niềm vui bất tận cho một đứa bé. Trước kia, bọn trẻ phải mài xà phòng cục cho tan trong nước, thổi bóng bằng một cuộng rơm ngắt ra từ cái chổi lúa góc nhà. Cứ tưởng mấy thứ đó thất truyền từ lâu, nào ngờ vào thời văn minh tân tiến này, đầy những đồ chơi điện tử, người ta lại vẫn nghĩ ra một cái lọ như vậy, dụng cụ để thổi gắn với nắp lọ, rất tiện, là một vòng nhựa tròn nho nhỏ, từ đó bóng xà phòng sẽ bay ra cả một chuỗi chứ không từng bóng một như ở cọng rơm. Khi nào lọ xà phòng hết nước, chỉ cần pha thêm nước rửa bát vào là được.


Con bé ngồi trên cột, thổi bóng, mê mải, như không biết gì sự thiếu vắng của mẹ, sự đợi chờ của cha, sự khổ ải của nắng nóng, bụi bẩn và gió oi nồng ngoài đường… những gì mà trái tim non nớt của nó biết tới, chỉ là chuỗi bong bóng óng ánh vụt bay qua mặt nó, óng ánh, không liên quan đến bất cứ cái gì, óng ánh, bay lên trời rồi vỡ tan. Mỗi lần thế con bé lại cất tiếng cười.

Tôi đi qua con đường ấy ba lần vào buổi sáng. Lòng cứ nơm nớp bởi một điều gì đấy. Chẳng biết mẹ con bé có xuất hiện không… Nếu người cha chạy qua đường gặp tai nạn? Nếu con bé mải nhìn theo bóng ngã từ trên cột xuống? Điều gì sẽ xảy đến với hai bố con?


Hôm sau, không thấy cả hai bên cái cột nữa. Cũng không còn cả những bong bóng xà phòng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét