9/3/08

Nghĩ mình được yêu

TTST BND: Còn ai đồng cảm với nhân vật trong câu chuyện này? Xin mời xem...

Trong số những danh ngôn nhan nhản em vấp phải mỗi ngày, trên các cuốn lịch treo tường, trên sách báo, trên internet, hoặc nghe ai đó nói…Sáng nay em nhặt được một câu thich hợp, của Víc-to Hu- gô. Ông ấy bảo “Hạnh phúc nhất trên đời là nghĩ rằng mình được yêu”.

Câu này thật ra chẳng xuất sắc lắm, nếu mà so với Vic- to Hu- gô, nhưng vào thời điểm này, sắp đến tháng Ba ngày Tám, nó có một ý nghĩa quan trọng trong việc tạo ra vô số ngộ nhận về hạnh phúc. Nếu không đòi hỏi gì nhiều quá, chỉ một bông hoa, một cái hôn hay một cái nắm tay, ối chị em sẽ thấy mình lâng lâng bềnh bồng trong cảm giác được yêu. Nghĩ rằng được yêu, tưởng rằng được yêu cũng thế thôi, hạnh phúc! Mà gì chứ, hoa, nắm tay hoặc hôn, thêm cả khen tặng và chiều chuộng, ngày 8-3 , anh em tiếc gì đâu mà không hoang phí xa xỉ hơn ngày thường một chút. Tất nhiên là có than vãn, năm nào cũng thế, rằng tháng Mười vừa qua, tháng Ba đã đến, lại còn ngày Valentin rất đáng ngờ len vào giữa tháng Hai. Nhưng trong thời kinh tế lạm phát, giá hoa hồng rất may không tăng nhiều so với giá thực phẩm , nên sự xa xỉ nếu có hơi quá mức ngày Tám tháng Ba sẽ chỉ làm lao đao với mấy chú sinh viên sống trong ký túc, chứ không gây tổn thất nặng nề về mặt tài chính cho cánh đàn ông. Nhờ vậy, nghĩ rằng được yêu xét trên góc độ phân tích thị trường, sẽ là việc không quá khó đối với chị em vào ngày ấy. Việc của chúng em là chờ đợi và tin tưởng.

Tuy nhiên, nghĩ, hay tưởng, mình được yêu vào những ngày không mồng Tám tháng Ba, những ngày việc tặng hoa không bị xem là bắt buộc, là nghi thức, mà đơn giản chỉ là một cử chỉ âu yếm ân cần, với chúng em mới là việc khó, khó chờ, khó tin…Đã mất công mơ ước thì cứ mơ thật nhiều, ai đánh thuế đâu. Chúng em mạnh dạn mơ một bông hoa bất thường vào một ngày bình thường, dù trong lòng biết như thế là hơi quá. Mới tuần trước thôi, một cô bé ở phòng em, vào buổi chiều lá rụng tơi bời trên phố phường Hà Nội, bỗng nảy ra một nhu cầu là rủ chồng đi lang thang. Khổ, chẳng biết thân gì cả! Đi đâu cũng hai cái mũ bảo hiểm xùm xụp trên đầu, nhìn ngắm gì? Ra đến ruộng hoa cải vàng ngoại thành rồi về, lại còn nấn ná đòi ăn bát phở trên phố, làm chồng nhỡ mất trận bóng đá, không khí gia đình đã chẳng êm đẹp gì sau chuyến đi cứu vớt sự lãng mạn của cuộc hôn nhân ấy, còn bị chồng mắng thêm vì tội đi loanh quanh chẳng đâu vào đâu làm hết cả bình xăng mới mua, xăng thì tăng giá bất ngờ ngay hôm sau. Thiệt hại hoá ra không tính đếm được! Em biết là 8-3 anh ấy sẽ tặng hoa, nhưng em chẳng thiết nữa- cô bé nói bằng giọng có pha chút nước mắt, giọng đã hết nghĩ rằng mình được yêu.

Hạnh phúc mong manh lắm Chỉ mong trời ấm lên, hoa hồng không tăng giá vào ngày 8-3 này, và không ai bỗng dưng nghĩ đến hoa ngày thường, là chúng em hạnh phúc, thế thôi!

Phạm Thanh Hà

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét