Xin chào tất cả các anh, chị, các em và các bạn!
Mình là Giáng Hương, con cô Mai y sĩ của báo Nhân Dân. Mình bị đứt liên lạc với các bạn suốt thời gian qua nay mới có dịp gặp lại. Trong buổi gặp mặt đó, rất nhiều người đã hỏi thăm đến cả anh Bình và em Kỳ của mình (mặc dù anh Bình không đi sơ tán theo trại trẻ như mình và em Kỳ với các bạn). Mình rất cảm động và không khỏi thương cảm cho đứa em xấu số của mình. Kỳ đã mất cách đây hơn một năm (vừa giỗ đầu hôm 6/9/2012 dương lịch) vì căn bệnh ung thư máu thể cấp, từ khi phát hiện ra bệnh cho đến khi từ giã cuộc đời, vỏn vẹn được đúng 20 ngày. Và suốt 20 ngày ngắn ngủi đó, mình là người sát cánh gần gũi nhất với Kỳ. Thực trạng của Kỳ thì gia đình đã được bệnh viện thông báo ngay, kể cả vợ Kỳ. Nhưng gia đình quyết định sẽ giấu không cho Kỳ biết để Kỳ được thanh thản thoải mái trong những ngày đó. Và nếu như có một phép màu đến với Kỳ và gia đình mình, thì khi đã qua giai đoạn hiểm nghèo, lúc đó cho Kỳ biết sau cũng không muộn. Nhưng phép màu mãi mãi chỉ là chuyện cổ tích. Còn em Kỳ (và tất cả chúng ta) thì đều sống trong đời thực.
Kỳ vốn là đứa con trai út được mẹ mình, cô Mai, yêu thương hết mực. Kỳ cũng là một con người ngay ngắn nghiêm túc, sống chỉn chu cẩn thận nhất trong ba anh chị em nhà mình. Và đau xót nhất là cuộc đời Kỳ cũng ngắn ngủi nhất so với anh chị trong nhà. Thế nên, sau khi em mất đi, cùng toàn thể gia đình lo 35 ngày đưa em lên chùa theo phong tục xong, tối về mình không sao ngủ được, lúc nào mắt cũng ướt đẫm vì thương nhớ em, vì vẫn chưa hết bàng hoàng để có thể tin được là mình đã vĩnh viễn mất hẳn một khúc ruột mềm. Trong đêm đó, mình đã ghi lại được những tiếng nức nở đến ứa máu của lòng mình.
Mình là Giáng Hương, con cô Mai y sĩ của báo Nhân Dân. Mình bị đứt liên lạc với các bạn suốt thời gian qua nay mới có dịp gặp lại. Trong buổi gặp mặt đó, rất nhiều người đã hỏi thăm đến cả anh Bình và em Kỳ của mình (mặc dù anh Bình không đi sơ tán theo trại trẻ như mình và em Kỳ với các bạn). Mình rất cảm động và không khỏi thương cảm cho đứa em xấu số của mình. Kỳ đã mất cách đây hơn một năm (vừa giỗ đầu hôm 6/9/2012 dương lịch) vì căn bệnh ung thư máu thể cấp, từ khi phát hiện ra bệnh cho đến khi từ giã cuộc đời, vỏn vẹn được đúng 20 ngày. Và suốt 20 ngày ngắn ngủi đó, mình là người sát cánh gần gũi nhất với Kỳ. Thực trạng của Kỳ thì gia đình đã được bệnh viện thông báo ngay, kể cả vợ Kỳ. Nhưng gia đình quyết định sẽ giấu không cho Kỳ biết để Kỳ được thanh thản thoải mái trong những ngày đó. Và nếu như có một phép màu đến với Kỳ và gia đình mình, thì khi đã qua giai đoạn hiểm nghèo, lúc đó cho Kỳ biết sau cũng không muộn. Nhưng phép màu mãi mãi chỉ là chuyện cổ tích. Còn em Kỳ (và tất cả chúng ta) thì đều sống trong đời thực.
Kỳ vốn là đứa con trai út được mẹ mình, cô Mai, yêu thương hết mực. Kỳ cũng là một con người ngay ngắn nghiêm túc, sống chỉn chu cẩn thận nhất trong ba anh chị em nhà mình. Và đau xót nhất là cuộc đời Kỳ cũng ngắn ngủi nhất so với anh chị trong nhà. Thế nên, sau khi em mất đi, cùng toàn thể gia đình lo 35 ngày đưa em lên chùa theo phong tục xong, tối về mình không sao ngủ được, lúc nào mắt cũng ướt đẫm vì thương nhớ em, vì vẫn chưa hết bàng hoàng để có thể tin được là mình đã vĩnh viễn mất hẳn một khúc ruột mềm. Trong đêm đó, mình đã ghi lại được những tiếng nức nở đến ứa máu của lòng mình.
ƯỚC GÌ…
Ước gì chạch đẻ ngọn đa
Để em lại trở về nhà Kỳ ơi…
Thế mà sét đánh ngang trời
Em còn trẻ đã vội rời thế gian
Đau thương nước mắt ngập tràn
Chị nhớ em đến nát tan cõi lòng
Qua ngã tư Trần Thái Tông (1)
Chị thầm vẫn gọi “em Hồng Kỳ ơi!”
Nhưng Trời đã gọi mất rồi
Viện Huyết học đó một thời sao quên?
Chỉ có hai mươi ngày đêm
Mà chị đã mất đứa em hiền lành,
Vợ em đơn chiếc một mình
Cơm canh vò võ đặt lên ban thờ,
Cháu Sơn đôi mắt buồn ngơ (2)
Dường như chưa hiểu bố giờ ở đâu?
Em đi chẳng dặn một câu
Vợ chồng con cái bỗng đâu chia lìa…
Kỳ ơi, Kỳ của chị ơi
Có nghe chị gọi, chị thời vẫn mong:
Em tôi nhàn nhã thong dong
Nhẹ như con bướm bay trong nắng vàng
Em đi gặp mẹ, gặp bà
Với bố nữa nhé, cả nhà bên nhau
Em cho chị dặn một câu
Tấm lòng của chị trước sau vẫn là:
Ước gì chạch đẻ ngọn đa
Để em, bố mẹ, và bà về chơi
Kỳ ơi! Kỳ của chị ơi…
Để em lại trở về nhà Kỳ ơi…
Thế mà sét đánh ngang trời
Em còn trẻ đã vội rời thế gian
Đau thương nước mắt ngập tràn
Chị nhớ em đến nát tan cõi lòng
Qua ngã tư Trần Thái Tông (1)
Chị thầm vẫn gọi “em Hồng Kỳ ơi!”
Nhưng Trời đã gọi mất rồi
Viện Huyết học đó một thời sao quên?
Chỉ có hai mươi ngày đêm
Mà chị đã mất đứa em hiền lành,
Vợ em đơn chiếc một mình
Cơm canh vò võ đặt lên ban thờ,
Cháu Sơn đôi mắt buồn ngơ (2)
Dường như chưa hiểu bố giờ ở đâu?
Em đi chẳng dặn một câu
Vợ chồng con cái bỗng đâu chia lìa…
Kỳ ơi, Kỳ của chị ơi
Có nghe chị gọi, chị thời vẫn mong:
Em tôi nhàn nhã thong dong
Nhẹ như con bướm bay trong nắng vàng
Em đi gặp mẹ, gặp bà
Với bố nữa nhé, cả nhà bên nhau
Em cho chị dặn một câu
Tấm lòng của chị trước sau vẫn là:
Ước gì chạch đẻ ngọn đa
Để em, bố mẹ, và bà về chơi
Kỳ ơi! Kỳ của chị ơi…
Mình viết lại bài thơ này ra đây để mọi người cùng đọc, không phải muốn tất cả mọi người phải buồn khổ theo mình. Mình chỉ muốn nói với các anh chị, các bạn và các em rằng trước kia, mình nhìn cuộc đời cũng nhởn nhơ lắm. Nhưng sau khi em Kỳ của mình mất, mình mới chợt nhận ra rằng ranh giới giữa sự sống và cái chết sao mà nó mong manh thế. Và chúng ta còn được có mặt trên cõi đời này một cách mạnh khỏe, lành lặn, thực là một may mắn lớn. Thế nên hãy nghĩ đến nhau nhiều hơn nữa, hãy yêu thương nhau nhiều hơn nữa, hãy mang lại niềm vui cho nhau nhiều hơn nữa, và hãy hy sinh cho nhau nhiều hơn nữa, cả nhà nhé.
Xin cám ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời giờ để nghe chia sẻ của Giáng Hương.
Xin cám ơn tất cả mọi người đã bớt chút thời giờ để nghe chia sẻ của Giáng Hương.
1/11/2012
Chú thích:
(1) Lối rẽ vào Viện Huyết học – Truyền máu TƯ, nơi em Kỳ nằm điều trị khi lâm bệnh hiểm nghèo.
(2) Kỳ có một đứa con trai tên là Nguyễn Hồng Sơn, khi bố mất, cháu mới sắp bước sáng tuổi 16, học lớp 10.
(1) Lối rẽ vào Viện Huyết học – Truyền máu TƯ, nơi em Kỳ nằm điều trị khi lâm bệnh hiểm nghèo.
(2) Kỳ có một đứa con trai tên là Nguyễn Hồng Sơn, khi bố mất, cháu mới sắp bước sáng tuổi 16, học lớp 10.
Ngồi trong phòng làm việc đọc bài và thơ của chị Giáng Hương mà em không cầm nổi nước mắt (chỉ sợ có ai vào rồi không biết giải thích sao mình lại khóc – hì hì).
Trả lờiXóaĐúng như chị Giáng Hương nghĩ, đời người thật ngắn, càng sống lâu càng thấy ngắn (thế mới lạ). Ngày còn bé sao thấy thời gian dài thế, chỉ mong mau hết Đông, hết Xuân để sang Hè (được nghỉ) mà thấy thời gian cứ dài đằng đẵng chẳng tới. Nay, sống đến tuổi này thì thấy cứ chớp mắt một cái hết ngày, thở dài một cái hết tháng, ngoảnh đi ngoảnh lại là hết năm. Khắc nghiệt thế, đến khi người ta cảm thấy được vị ngọt cuộc sống, thấy cuộc sống là đáng quý, đáng sống thì ông trời lại dè sẻn từng năm tháng cho người ta được sống, cấp quota từng ngày cho người ta được tận hưởng cái hay, cái đẹp của thiên nhiên, của tình người.
Vẫn biết cha mẹ, vợ chồng, anh chị em, bạn bè, đồng nghiệp, chúng ta gặp nhau như những hành khách trên một chuyến tầu tốc hành, vẫn biết mỗi người sẽ xuống một bến khác nhau. Vậy mà cứ mỗi khi có một người xuống bến, ta vẫn không thể kìm nén được nỗi niềm chia tay, vẫn oà khóc nức nở, vẫn âm thầm day dứt trong nhớ nhung khôn xíết. Vậy thì khi vẫn còn trên cùng một chuyến tàu, chúng ta hãy sống tốt với nhau hơn, hãy thân thiện trìu mến với nhau hơn, đặc biệt là anh chị em trại trẻ chúng ta hãy năng gặp hoặc trao đổi tin tức với nhau hơn. Hãy biến Blog của chúng ta là nơi chứa chan nhiều tình cảm, tình thương mến, sự chia xẻ những cảm xúc mà chúng ta cảm nhận được trong cuộc sống gia đình, bạn bè,….
Chúc các anh chị em TTST sức khoẻ, hạnh phúc.
Chị Hương chắc chẳng nhớ em đâu nhỉ? Em là Hải Đường, em anh Khánh (Bẹt) con bác Lê Dân (già) đấy. Ngày xưa em ngưỡng mộ sắc đẹp của chị lắm đấy.
Hải Đường
Thật buồn. Mấy năm nay mọi người gặp nhau vẫn hỏi xem có ai biết Giáng Hương và Hồng Kỳ, anh Bình ở đâu không. Không ngờ nay gặp lại chị thì đã không còn em...
Trả lờiXóaNhững chia sẻ của Giáng Hương làm mình rất xúc động.
Thân mến,
Dân
Hôm vừa rồi rất tiếc em không đến dự cùng tất cả mọi người, lại có thêm chị Giáng Hương lâu rồi em cũng không gặp. Ngày xưa mẹ em và mẹ chị ấy cùng làm ở nhà in và cũng thân nhau, chị em chúng em cũng biết nhau cả. Cho em số điện thoại của chị Hương em sẽ liên lạc hỏi thăm và chia buồn về anh Kỳ. Đọc bài thơ của chị Hương mà thấy chảy nước mắt cay sè.
Trả lờiXóaTường Vi
THAT CAM DONG KHI DOC BAI CHI HUONG VIET VE KY . XIN DUOC CHIA SE NOI BUON CUNG CHI HUONG VA ANH BINH ! KHI NAO VE VIETNAM , RA HANOI NGOC SE LIEN LAC VOI CHI HUONG DE DEN THAP MOT NEN HUONG CHO NGUOI BAN THAN THOI THO AU !
Trả lờiXóaNGOC
Chị Hương con cô Mai y sĩ chào em Ngọc.
Trả lờiXóaChị đã được anh Hiêu báo và gửi cho thư hỏi thăm của Ngọc đến anh em nhà chị. Chị cám ơn em nhiều và không nguôi nhớ lại những ngày tuổi thơ của chị em mình trôi qua trên sân Tòa soạn, giản dị và thanh bình biết bao, mới đấy mà đã mấy chục năm rồi. Bây giờ kẻ mất người còn, sự đời là thế, biết làm thế nào được?
Thế bố Lưu mẹ Mão bây giờ có khỏe không? Em cho chị Hương gửi lời hỏi thăm nhé, chắc chắn là các cụ cũng nhớ bà chị Tuyết Mai lắm đấy.
Chị mong ngày chị em mình gặp lại nhau ở Hà Nội sẽ không xa nữa.