Nhân ngày Phụ nữ Quốc tế, anh Huỳnh Dũng Nhân đã gửi đến blog hai bài thơ, TTST BND trân trọng giới thiệu cùng các bạn:
Thơ tặng Mẹ
Bạn hãy lặng im đi bên mẹ,
Những bước chân thật êm.
Để lắng nghe tiếng mẹ mỗi đêm,
Lẩm nhẩm tính mỗi trái bầu trái mướp.
Những đồng bạc nghèo và bữa cơm quen thuộc,
Những đốt ngón tay khẳng khiu,
Tấm lưng còng sàng gạo chắt chiu,
Túng thiếu đủ đầy chen từng bữa.
Sớm hôm bếp lửa,
Khuya sớm cửa nhà,
Mẹ không thấy mình già,
Mẹ chỉ thấy con mình vụt lớn.
Hạnh phúc đó nụ cười móm mém,
Hạnh phúc đó giọt lệ nhăn nheo.
Con không quên đôi mắt mẹ nhìn theo,
Con không quên khung cửa mòn trông ngóng.
Con đi xa và con trở về,
Con lớn dậy và thắm thịt đỏ da.
Chúng con yêu nhau dưới bàn tay của mẹ,
Rồi chúng con thành một gia đình nhỏ bé.
Đối với mẹ chẳng hạnh phúc nào hơn,
Mẹ là hạnh phúc của con,
Con là tình yêu của mẹ,
Mẹ chẳng có một danh hiệu gì hơn là danh tiếng thiêng liêng.
Bạn hãy lặng im đi bên mẹ,
Những bước chân thật êm.
Để lắng nghe tiếng mẹ mỗi đêm,
Lẩm nhẩm tính mỗi trái bầu trái mướp.
Những đồng bạc nghèo và bữa cơm quen thuộc,
Những đốt ngón tay khẳng khiu,
Tấm lưng còng sàng gạo chắt chiu,
Túng thiếu đủ đầy chen từng bữa.
Sớm hôm bếp lửa,
Khuya sớm cửa nhà,
Mẹ không thấy mình già,
Mẹ chỉ thấy con mình vụt lớn.
Hạnh phúc đó nụ cười móm mém,
Hạnh phúc đó giọt lệ nhăn nheo.
Con không quên đôi mắt mẹ nhìn theo,
Con không quên khung cửa mòn trông ngóng.
Con đi xa và con trở về,
Con lớn dậy và thắm thịt đỏ da.
Chúng con yêu nhau dưới bàn tay của mẹ,
Rồi chúng con thành một gia đình nhỏ bé.
Đối với mẹ chẳng hạnh phúc nào hơn,
Mẹ là hạnh phúc của con,
Con là tình yêu của mẹ,
Mẹ chẳng có một danh hiệu gì hơn là danh tiếng thiêng liêng.
***
Người mẹ
Cả cuộc đời khổ đau và âm thầm lặng lẽ,
Con hối hận biết bao khi để mẹ buồn.
Đâu phải đòn roi đã giúp con lớn khôn,
Mà nhờ đôi mắt âm thầm của mẹ.
Mẹ không khóc nhưng không gì buồn hơn thế,
Khi con một lần lỡ dại ham vui.
Con đau một còn mẹ đau gấp mười,
Khi mẹ buồn con lại không sao san sẻ.
Mẹ là hạnh phúc của con,
Cuộc đời con là ước mơ của mẹ.
Hạnh phúc này không nói được bằng lời,
Tình yêu này không đo được mẹ ơi!
Cả cuộc đời khổ đau và âm thầm lặng lẽ,
Con hối hận biết bao khi để mẹ buồn.
Đâu phải đòn roi đã giúp con lớn khôn,
Mà nhờ đôi mắt âm thầm của mẹ.
Mẹ không khóc nhưng không gì buồn hơn thế,
Khi con một lần lỡ dại ham vui.
Con đau một còn mẹ đau gấp mười,
Khi mẹ buồn con lại không sao san sẻ.
Mẹ là hạnh phúc của con,
Cuộc đời con là ước mơ của mẹ.
Hạnh phúc này không nói được bằng lời,
Tình yêu này không đo được mẹ ơi!
***
"Đó là thơ tặng Mẹ, mà tình cảm với người mẹ thì mãi mãi không thay đổi. Trong hình có mẹ Hoa Lý, gia đình Nhân, gia đình Thụy, Lê, chỉ thiếu gia đình anh Nhi và ba Hùng Lý. Các bạn đoán xem ai là ai nhé. Thân mến, HDN" Từ an-bom HuynhDungNhan |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét