Ảnh bên: Thi sĩ Hoàng Cầm những ngày khá khỏe mạnh (chụp cách nay gần ba năm, khi đang tiếp điện thoại của bạn bè)
Bài thơ viết tay ở trên, cuối cùng có được sửa lại dăm chữ và đã đăng trên báo Hà Nội Mới, Chủ nhật 09/5/2010. Dưới đây là bản chép lại trên báo, bạn có thể thấy thú vị hơn khi đối chiếu bản viết tay ban đầu với bản này:
Tìm người hái lá Diêu Bông
Kính viếng hương hồn Thi sĩ Hoàng Cầm
Buổi ấy, đồng chiều cuống rạ,
Thương chị, anh đi tìm lá Diêu bông.
Diêu bông ơi hỡi Diêu bông,
Tìm một đời trọn anh không mang về,
Theo anh em cũng mải mê,
Mải mê đi kiếm, mải mê đi tìm.
Xuân sau thì vẫn Hội Lim,
Mình em chuếnh choáng đi tìm Người Thơ.
Kiếp tằm rút ruột nhả tơ,
Phận anh chìm nổi mấy bờ nhân gian.
Đã đành còn một "Kiều Loan",
Vẫn thương "Kinh Bắc" đa đoan mấy lần.
Tóc xanh còn sợ phong trần,
Xót xa chỉ dám tần ngần nhìn Anh.
Giọt nào nhỏ xuống long lanh,
Một trời Quan họ để dành khóc nhau...
Ruột không dao cắt mà đau,
Nghiêng nghiêng sông Đuống ngàn sau bóng người!
Thương chị, anh đi tìm lá Diêu bông.
Diêu bông ơi hỡi Diêu bông,
Tìm một đời trọn anh không mang về,
Theo anh em cũng mải mê,
Mải mê đi kiếm, mải mê đi tìm.
Xuân sau thì vẫn Hội Lim,
Mình em chuếnh choáng đi tìm Người Thơ.
Kiếp tằm rút ruột nhả tơ,
Phận anh chìm nổi mấy bờ nhân gian.
Đã đành còn một "Kiều Loan",
Vẫn thương "Kinh Bắc" đa đoan mấy lần.
Tóc xanh còn sợ phong trần,
Xót xa chỉ dám tần ngần nhìn Anh.
Giọt nào nhỏ xuống long lanh,
Một trời Quan họ để dành khóc nhau...
Ruột không dao cắt mà đau,
Nghiêng nghiêng sông Đuống ngàn sau bóng người!
Đỗ Quốc Thuấn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét